CEO Universal Music – Dough Morris: Hãy bắt đầu từ vết xước!

Là CEO của Universal Music, Morris hiện đang giám sát nhiều nhãn hiệu như Def Jam và Interscope. 10 năm trước, Morris đã ở trên đỉnh thế giới âm nhạc khi đứng đầu Warner Music Group. Nhưng Morris bị đuổi. Thua trong cuộc chiến giành quyền lực. Ông bật dậy với việc biến Universal Music từ hãng không được xếp hạng thành hãng âm nhạc hàng đầu thế giới.

– Ông vào ngành với tư cách là tác giả, sau đó là nhà sản xuất, rồi điều hành. Nó là con đường thẳng tiến. Và giờ ông đang ở Warner Records. Năm 1995, người đứng đầu HBO Michael Fuchs cũng nhậm chức trong kỷ nguyên đó, và đột nhiên ông nhận ra mình không còn ở đó nữa. Ông có thể kể lại việc đó không?
À, tôi nghĩ chẳng ai vượt qua cuộc sống mà bình an vô sự. Và tôi nghĩ ai sắp thật sự tiến lên sẽ phải chịu vài tổn thương. Và nó giống như nếu bạn vượt qua nó, mọi người sẽ tôn trọng bạn hơn. Tôi được tôn trọng nhiều hơn trong công việc mới, hơn là khi tôi còn đứng đầu Warner Group, vì tôi vẫn sống sót sau khi bị ném qua cửa sổ, nằm bệt trên nền bêtông, rồi bước đi – tôi còn nhớ mình đi dạo xuống Broadway, ăn một bánh sandwich và tự nghĩ, chuyện gì đang diễn ra?

Tôi không sợ hãi hay gì hết. Tôi chỉ thấy đến lúc bắt đầu lại. Tôi biết việc của mình và chúng tôi sẽ bắt đầu từ vết xước, và đi nào. Nhưng tất cả những người hàng đầu mà tôi từng tiếp xúc đều đã trải qua tổn thương. Dù họ bị đánh như 1 miếng thịt, và đột nhiên họ vứt bỏ được và trở lại. Và như năm ngoái, 1 ví dụ hoàn hảo là Mariah. Cô đã trải qua 1 giai đoạn bị công luận chỉ trích nghiêm trọng. Họ trả cô ấy rất nhiều tiền nhưng khi bạn là 1 nghệ sĩ vĩ đại như cô thì mọi thứ không phải về tiền, rồi đột nhiên, cộ bị chê bai khắp nơi. Và tôi đến gặp cô. Thật ra, EMI trả cô 27 triệu đôla để ra đi vui vẻ.

– Ông đã làm việc với Ahmet Ertegun, sáng lập hay đồng sáng lập của Atlantic Records, thật sự có trách nhiệm tương tự như bất kỳ ai trong việc tạo ra nhạc dân gian dựa trên điệu blu và rock n’ roll thời gian đầu. Nó thế nào?
Ông ấy là 1 trong những người, và có lẽ là người chính chịu trách nhiệm về việc thay đổi cái được gọi là nhạc “chủng tộc” thành nhạc pop. Và tôi có 1 công ty ghi âm riêng. Đó là 1 câu chuyện thú vị. Tôi tung ra 1 đĩa có nhãn hiệu chúng tôi, nó xếp hạng 70 trên Billboard Charts. Tôi nhận 1 cú điện thoại từ Ahmet Ertegun, nội dung: “Anh đang làm gì vậy? Tung ra bản ghi âm mà tôi từng làm cách đây 4 năm à?”. Có 1 tay ủy quyền nào đó đã bán cho tôi cùng 1 bản ghi âm mà họ đã có. Và, ông ấy đã đề nghị tôi 1 cuộc gặp. Chúng tôi trò chuyện và chẳng bao lâu sau, ông ấy mua lại hãng ghi âm của tôi. Tôi bắt đầu làm việc ở vị trí Chủ tịch của cái gọi là ATCO Records cùng những nhãn hiệu làm theo ý khách hàng. Giờ ACTO không có hits, cũng như các nhãn hiệu theo ý khách hàng là Swan Song, vốn là Led Zepplin và Bad Company, một nhãn hiệu khác là Rolling Stone Records vốn là Rolling Stones và Peter. Do vậy với tôi, điều này như là khiêu vũ trên thiên đàng. Tôi là 1 fan. Nó thật phi thường.

– Ông từng nhắc đến việc mình có 1 nhãn hiệu riêng và phần nào tự gây dựng nó. Việc intetnet phát triển và nhiều điều trong tầm tay các doanh nhân lập nghiệp sẽ đem lại thuận lợi gì? Và các điểm lợi khi là một nhạc sĩ, có 1 nhãn hiệu lớn?
Hãy nhìn vào My Space và MP3 cũ, có hàng trăm ngàn ban nhạc. Và tôi không tin bất cứ ai trong số đó thành công lớn về mặt thương mại. Và lý do là vì không ai lọc lại và phát triển nó. Có rất nhiều người tài trên My Space và MP3, nhưng bạn cần 1 hãng ghi âm. Đó thật sự là bộ lọc, lọc lại âm nhạc và phát triển nó, đem nó đến sự chú ý của nhiều người. Không có điều này, sẽ rất khó để thành công.

– Vấn để sao chép lậu rõ ràng không chỉ ảnh hưởng không chỉ ngành của ông mà còn DVD và mọi thứ khác. Nó có được lưu tâm nếu không là mối đe dọa sống còn đến ngành của ông, ít nhất là 1 vấn đề khá nghiêm trọng?
Không, tôi nghĩ đó là những gì xảy ra khi công nghệ bắt kịp chúng ta, và công nghệ giúp việc trộm nhạc dễ dàng hơn. Vậy chúng tôi làm gì? Chúng tôi hỗ trợ iTUNES của thế giới. Nó rất dễ sử dụng, là 1 ý tưởng hoàn hảo. Nó đến từ cửa hàng, nhà bán lẻ, sang iPOD và mỗi cú click có giá rất hợp lý. Và giờ chuyện diễn ra là doanh số vật chất giảm, nhưng doanh số kỹ thuật số lại tăng.

Điều lớn nhất diễn ra tại 1 thị trường lớn như Nhật, doanh số điện tử đang tăng cao hơn những gì chúng tôi mất ở doanh số vật chất, và quan điểm của tôi là điều này sẽ diễn ra trên toàn thế giới.

– Ông đã từng nói ông không thể thật sự thành công chỉ trên internet, nhưng tôi tin trong lĩnh vực kinh doanh ảo này, nơi mọi người có thể nhặt mọi thứ, không cần các định chế lớn, ý tôi là không ai bán Friendster hay Craig’s List, nó được truyền miệng. Có phải là không thể hiểu nổi không nếu băng thông rộng phát triển, công nghệ lan rộng, và một ban nhạc nói: “Chúng tôi không cần thỏa thuận với Doug Morris nữa”
Tôi không nghĩ thế. Đã nhiều năm từ khi có MP3, và không ban nhạc nào có thể nổi tiếng từ 1 trong những trang mạng đó. Không 1 ai. Với My Space, không có ban nhạc nào từng bán hơn 100 – 200.000 bản.

Khác biệt gì nào? Giờ thì có gì khác? Họ đang tải về hàng tỷ. Họ giao dịch có lẽ là 1 tỷ file nhạc mỗi tháng. Không có ban nhạc nào nổi tiếng. Nó không ngạc nhiên sao? Trong ngành ghi âm, những gì chúng tôi làm, đa phần các bản ghi âm bắt đầu ra mắt hiện giờ đều từ những người trẻ lập nghiệp. Họ tự thực hiện bản ghi âm của mình, vì các thiết bị ghi âm rất rẻ. Họ tự thu âm. Họ trình làng, đến 1 đài địa phương. Chúng tôi giám sát những việc này khắp cả nước. Nếu ai đó bắt đầu bán được nhiều, chúng tôi thử và mua. Chúng tôi thử và ký hợp đồng với họ. Chúng tôi thuê người, đó là nơi mà nhiều người xuất thân. Trên internet, tôi đoán là, nếu tôi thận trọng hơn, có thể ông rất đúng. Chúng tôi sẽ cố ký hợp đồng với những người ra khỏi internet. Nó toàn về tài năng.

– Một trong những điều mà các CEO như ông đối mặt là trách nhiệm xã hội về những gì các ông sản xuất?
À, âm nhạc, nhạc rap ngày nay giống như nhạc rock ngày hôm qua. Nó là loại nhạc khiêu khích nhất, là loại nhạc nổi loạn nhất. Và đó là loại nhạc mà các bậc phụ huynh ghét nhất. Và chúng tôi không phải người kiểm duyệt. Chúng tôi gắn vào mọi thứ và chúng tôi không quảng cáo những sản phẩm lộ rõ tại bất cứ nơi nào gần trẻ em.

– Vậy nếu 1 lời hát, và như tôi nói, tôi sẽ không lặp lại ở đây, nói trong 1 các cách sinh động nhất, không về sex, không về cách đối xử bạo lực và giàu tưởng tượng nhất với phụ nữ, bao gồm cả những hành động tàn bạo và mang tính ác dâm nhất?”
Thế thì hãy nói về Eminem. Đồng ý chứ? Eminem đang là xu thế chủ đạo. Anh ấy có 1 giải Oscar. Anh ấy có mọi giải thưởng, và nhạc của anh ta sống động nhất, và tôi nghĩ vài người cho rằng nhạc của anh có nỗi sợ phi lý về người đồng tính. Nhưng hãy xem chuyện gì xảy ra. Elton John gọi điện và nói: “Tôi muốn làm việc với thiên tài này”. Họ cùng xuất hiện tại giải Grammy, cùng làm việc với nhau. Chuyện xảy ra khác nhau tại mỗi thời. Cách người trẻ diễn giải lời bài hát ngày nay rất khác với cách tôi và ông đã làm. Tôi quan sát toàn cảnh. Khi tôi bắt đầu, tôi không thể có chữ “damn” trong 1 bản ghi âm. Nó sẽ bị đẻ bằng tiếng “bíp”. Ngày nay, về cơ bản nó được phép vì từ F hay những gì tương tự không được diễn giải theo cách hồi trước.

Giờ câu trả lời thật sự cho câu hỏi của ông là ai là nghệ sĩ? Mục đích của ngôn từ là gì? Có lý do gì cho nó hay nó chỉ định khiêu khích mọi người? Đó thật sự là câu hỏi mà ngững người điều hành hãng ghi âm phải tự hỏi.

Theo Qt