Sứ mệnh của học viện được khẳng định ngay từ đầu: “Mục đích của West Point là đào tạo ra những lãnh đạo cứng cỏi, sẵn sàng hy sinh bản thân cho quân đội và đất nước.” Vậy nên, bạn có thể coi Doanh trại Thú vật (chính thức thì là “Chương trình huấn luyện cơ bản,” nhưng mọi người ai cũng gọi nó là “Huấn luyện thú vật”), như Bước 1 của chương trình phát triển kỹ năng lãnh đạo dài bốn năm của học viện.
Phần lớn những gì họ dạy về lãnh đạo cũng được áp dụng cho cuộc sống thường ngày: trong kinh doanh, trong cộng đồng địa phương, v.v… Vì vậy, để vinh danh những đội huấn luyện mới đang vã mồ hôi ở “trường Hogwarts bên sông Hudson,” đây là bốn điều mà họ được học về lãnh đạo ở West Point.
Đầu tiên, hãy học cách tuân lệnh
Ngày đầu tiên, đội huấn luyện mới được yêu cầu phải báo cáo với những đội huấn luyện cao hơn với các dòng ngắn, “Học viên mới [Tên học viên] báo cáo với Học viên Khăn đỏ như chỉ định.”
Nghe thì dễ phải không, nhưng trong khung cảnh hỗn loạn, ồn ào, và tinh thần hồi hộp, phần lớn mọi học viên đều gặp khó khăn thực hiện mệnh lệnh đơn giản này.
Nhưng đó cũng không phải điều quan trọng. Sự thực là, cả năm đầu tiên ở West Point dành cho việc học cách tuân lệnh. Không phải là tuân lệnh một cách mù quáng, mà là học cách hành xử theo cách mà bạn hy vọng những người mà bạn lãnh đạo trong tổ chức của bạn sẽ nghe bạn. Đó là học cách đặt câu hỏi một cách khôn khéo nhưng cũng là học cách thực hiện mệnh lệnh.
Bạn không thể lãnh đạo nếu bạn không giao tiếp được
Đội huấn luyện ở West Point được học một khái niệm, gọi là “Ý đồ của người chỉ huy” — một câu khẳng định đơn giản và rạch ròi, bỏ qua tất cả những ý khó hiểu của một mệnh lệnh phức tạp. (Chẳng hạn: “hãy chiếm lấy quả đồi, nhưng đừng làm bị thương dân lành.”)
Tôi nghĩ có một từ vạn năng trong quân đội Mỹ thể hiện sự hiểu mệnh lệnh, sự háo hức và nhiệt huyết tốt hơn tất cả các từ khác: “Hú-à!” Tôi chưa học ở West Point nhưng tôi từng tham gia trong quân đội Mỹ, và tôi nhớ một trung uý nói với tôi rằng “Hú-à” (Hooah) là nói nhanh của “đã nghe, đã hiểu, và đã nhận lệnh”. Đó có thể là nguồn gốc lịch sử, nhưng dù sao nó cũng là một từ nói tắt khá hay.
Hãy nghĩ về việc sẽ khó nhường nào để thuyết phục người khác nghe bạn nếu bạn không thể chia sẻ và tiếp nhận thông tin một cách hiệu quả, và tạo cảm hứng cho người đó thực hiện. Bạn không thể lãnh đạo nếu bạn không thể giao tiếp.
Lãnh đạo thực thụ là một lựa chọn
Điều này có thể là điều hiển nhiên, nhưng với những lãnh đạo tương lai, bước đi đầu tiên thường là bước khó khăn nhất. Bạn có đủ tự tin để bước lên và chịu trách nhiệm?
Tôi muốn đưa ra một ví dụ từ cuốn Trong Chiến tranh. Vài ngày trước cuộc xâm lược Iraq năm 2003, chỉ ở bên kia biên giới Kuwait, một sĩ quan bộ binh mới ra trường tên Joe DaSilva được giao quyền chỉ huy một trung đội bộ binh.
Phần lớn binh sĩ của anh ta đã ở mặc quân phục lâu hơn anh ta. Anh ta khá run, và chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là anh ta mềm dẻo và để những trung sĩ lâu năm trong trung đội đó đưa ra các quyết định, cho đến khi nào anh ta nắm bắt mọi thứ tốt hơn. Hoặc là anh ta có thể thừa nhận những điểm yếu của anh ta, nhưng vẫn bước lên và chỉ huy như anh ta đã được huấn luyện.
DaSilva chọn lựa chọn thứ hai. Vài giờ sau cuộc xâm lược bắt đầu, anh ta tập hợp binh sĩ của mình lại và nói với họ một cách nhẹ nhàng nhưng đầy cảm hứng. Anh ta kết thúc với một lời hứa: “Tôi không biết là điều gì đang chờ đón chúng ta ở bên kia biên giới, nhưng nếu tôi phải hy sinh mạng sống của mình cho bất kỳ ai trong số các cậu, tôi sẽ sẵn sàng làm điều đó với cả trái tim của mình.”
Lãnh đạo đến từ tình yêu thương
Tôi vẫn còn nổi da gà khi nghĩ về việc DaSilva đổi mạng sống cho binh sĩ của anh ta. May mắn thay, họ trải quan cuộc xâm lược và trở về nhà mà không bị thương tích nào cả.
Tôi không biết những đội huấn luyện mới nghĩ gì về bức tranh toàn cảnh khi họ đang phải hành quân trên 20 cây số hay học thuộc lòng hàng nghìn trang sách để trả lời các câu hỏi của học viên khoá trên.
Nhưng tôi có thể nói với bạn điều này: lãnh đạo thực thụ — ở West Point hay ở bất kỳ nơi nào – có mối liên hệ rất lớn với tình yêu thương. Không phải tình yêu lãng mạn hay tình yêu vô điều kiện, mà là sự quan tâm và cảm xúc mãnh liệt giúp gắn kết một đội lại với nhau nhằm tiến tới các đích đến vĩ đại hơn bất kỳ một cá nhân nào có thể tưởng tượng được.
Đó là dạng lãnh đạo mà West Point cố gắng đào tạo được – và đó là dạng lãnh đạo mà tôi nghĩ phần lớn chúng ta muốn trở thành.
Theo Inc.com